Quảng cáo

Vas2

Tin tức thư viện

Chức năng Dừng xem quảng cáo trên violet.vn

12087057 Kính chào các thầy, cô! Hiện tại, kinh phí duy trì hệ thống dựa chủ yếu vào việc đặt quảng cáo trên hệ thống. Tuy nhiên, đôi khi có gây một số trở ngại đối với thầy, cô khi truy cập. Vì vậy, để thuận tiện trong việc sử dụng thư viện hệ thống đã cung cấp chức năng...
Xem tiếp

Tin tức cộng đồng

Câu chuyện cảm động về Thầy Cô giáo nhân ngày 20-11!

13647759 Chắc hẳn những ai đã từng là học sinh đã từng nghĩ rằng cô giáo chủ nhiệm của mình giống như "bà la sát" đúng không? Cô giáo thật là nghiêm khắc và khắt khe quá đi. Lúc nào cũng cấm đoán và mắng mỏ học sinh, cứ bắt cả lớp phải học, học và học. Nhưng thực ra, cô...
Xem tiếp

Tìm kiếm Tài nguyên trên violet.vn

Gốc > Tin tức thư viện >

[Sưu tầm] Câu chuyện viên phấn

Kỳ nghỉ Tết qua đi, ban phát triển cộng đồng giáo viên VIOLET xin gửi tặng quý Thầy Cô câu chuyện về viên phấn - người ban đồng hành cùng Quý Thầy Cô thực hiện sứ mệnh của mình

Thời gian dần trôi đi, lặng lẽ, lặng lẽ, nó vẫn nằm đấy… trong góc nhỏ quầy tạp hóa, chẳng ai ngó tới, cũng không ai quan tâm tới. Ngày ngày nó thầm lặng nhìn ra khoảng trời xanh, thèm thuồng cái sự nhộn nhịp ngoài kia rồi mơ khoảng không gian riêng mình. Nó muốn làm những điều lớn lao, nhưng bản thân tỏ rõ sự bất lực… không thể thoát khỏi không gian tù túng trong góc nhỏ này. Nhưng rồi một ngày cũng có người mang nó đi – một người thầy già nua, dáng vẻ trầm tư với bộ quần áo xuềnh xoàng.

Nó vốn cô độc, từ khi đến cái quầy hàng nhỏ cho tới khi đi cùng người thầy giáo, không ai để ý hay tiễn biệt nó. Cảm giác bị lãng quên khiến nó cảm thấy bất cần với tương lai phía trước. Miên man trong dòng suy nghĩ, nó thấy mình nằm gọn trong chiếc hộp gỗ. Nghe bước chân vội vã của vị chủ nhân, nó lờ mờ nghĩ về hành trình phía trước. Nơi ở mới ? Thôi kệ, đến đâu thì đến, nó chẳng quan tâm nữa, đánh một giấc ngủ say nồng.

Viên phấn đâu biết là nó phải đi quãng đường xa như thế nào. Đường khá xa và khó đi nên vị chủ nhân mới của nó đã phải rất vất vả. Mồ hôi ông vã ra như tắm, lưng áo ướt nhẹp. Cuối cùng ông cũng đến được cái bản nhỏ nằm cheo leo trên núi cao. Tiếng chào hỏi rộn ràng của những người dân làng đã đánh thức viên phấn trắng dậy. Nó vẫn nằm trong túi người thầy giáo già nên không nhìn thấy khung cảnh xung quanh, chỉ nghe người dân làng nhắc tới lớp học gì đó.

Thầy cẩn thật đặt nó cùng chiếc ba lô vào một góc gọn gàng trước khi ra ngoài nói chuyện cùng dân làng. Buổi tối, khi đèn cùng ánh trăng thấp sáng cả một ngôi làng, phấn thầm nghĩ người chủ sẽ đi ngủ sớm sau cả một ngày dài vất vả. Nhưng không, khi mọi vật im lìm trong giấc ngủ, thầy vẫn cặm cụi xếp từng quyển vở, hộp bút vào chiếc cặp da đã sờn theo năm tháng. Thầy đặt nó vào hộp gỗ cho vào ngăn kéo phía ngoài cùng. Thầy nói viên phấn và những người khác được thầy mang theo rằng ngày mai chúng sẽ trở thành anh hùng trong trận chiến với giặc dốt, thầy tự hào vì chúng luôn kề bên, ủng hộ và giúp thầy trong quãng thời gian ý nghĩa nhất của đời mình.

Từ ngày nó được thầy mang về, không hiểu sao nó cảm thấy vui vẻ hơn. Nó khoe với những người bạn mới quen về nơi nó từng ở đẹp như thế nào, mọi người ồ lên trầm trồ ngưỡng mộ nó. Tự nhiên viên phấn có cảm giác tự hào về xuất thân của mình.

Chuyện viên phấn

Khác với ngày thường ở cửa hàng trước đây, mới sáng sớm tinh mơ, viên phấn đã bị đánh thức bởi tiếng gà của chú gà trống nào đó. Thì ra là thầy đã dậy và chuẩn bị đi tới một nơi nào nữa. Một thanh niên vóc dáng lực lưỡng trong bản đến thưa với thầy rằng anh ta sẽ dẫn thầy qua bản kế bên vì lớp học được đặt ở đó. Lại tiếp tục lên đường, ban đầu là đường đất đỏ, sau đó là dốc đá với đường đi rất hẹp, kế đến là lội qua con suối vắt ngang con đường, rồi leo lên một cái dốc nhỏ nữa mới đến nơi.

Trên suốt quãng đường lúc nào thầy cũng ôm chiếc túi trước ngực, anh thanh niên muốn mang giúp thầy nhưng thầy bảo để thầy xách được rồi. Thầy bảo không hiểu sao mỗi lần ôm nó vào lòng thầy lại như được tiếp thêm sức mạnh. Thầy sợ vác ba lô trên lưng khi đi trên đường gồ ghề thì những viên phấn sẽ rất dễ gãy hay lỡ bị ướt thì viết chữ sẽ không đẹp. Lần đầu tiên viên phấn cảm thấy mình quan trọng và được chở che như vậy, tại sao như thế vậy nhỉ?

Lớp học là một mái nhà tranh nhỏ nằm dưới một tán cây lớn, một đám trẻ  đang nhốn nháo trước sân chơi đùa. Khi nghe anh thanh niên giới thiệu là thầy mang con chữ đến bản làng đã tới thì lập tức chúng xếp thành hai hàng ngay ngắn chào thầy. Nhìn cảnh đó, viên phấn thấy thầy có vẻ cảm động lắm.

 bang_den_phan_trang

Lớp học là bốn chiếc bàn gỗ nhỏ cùng một chiếc bàn lớn hơn được đặt ở phía trên. Tất cả trông đều đã cũ, mấy khúc gỗ được cắt ngang làm ghế, một tấm bảng sơn đen. Trước giờ lên lớp là thời gian thầy tìm hiểu về hoàn cảnh từng đứa trong đám trẻ mà thầy sẽ đứng lớp. Với thầy dạy lũ trẻ này biết chữ không chỉ là nghĩa vụ mà tất cả xuất phát từ trái tim người giáo đang khao khát ươm mầm tương lai. Trong những ánh mắt ngây thơ, long lanh hiện lên hình ảnh về tương lai chúng sẽ tô điểm quê hương tươi đẹp của mình nếu chúng biết vận dụng con chữ vào đời sống.

Viên phấn ngày càng ngưỡng mộ thầy hơn, nó bây giờ nhận ra thầy mới chính là người anh hùng chứ không phải là nó như thầy từng nói với nó trước kia. Bảng đen từ đầu luôn im lặng bỗng nhiên cất tiếng hỏi viên phấn nhỏ: “Cậu đã chuẩn bị thực hiện sứ mệnh của mình chưa và cậu có sợ không?”, bảng đen giải thích thêm rằng khi mà thầy trao từng con chữ cho lũ trẻ, viên phấn sẽ phai mòn dần, mặt nó sẽ bị tì lên bảng thân thể rời ra vát lên từng câu chữ, rồi cuối cùng thì nó sẽ bị xóa đi không còn gì trên bảng nữa, nó sẽ thành những hạt phấn bé nhỏ không ai nhớ đến.



Mặc dù vậy, viên phấn vẫn tự hào khẳng định rằng nó đã sẵn sàng để cống hiến thân mình trên con đường đến với kho tàng tri thức. Viên phấn tự hào rằng nó không hề mất đi mà nó vẫn tồn tại, những hạt phấn bé nhỏ vẫn bám vào mái tóc pha sương, vai áo sờn màu và đôi tay thô ráp đang nắn nót vẽ lên tương lai, nó biết rằng nó không vô hình, mà ngược lại nó càng trở nên sâu đậm hơn vì nó luôn ẩn sau từng câu con chữ mà lũ trẻ ê a ngân lên trong một buổi sáng hơi sương còn dùng dằng chưa muốn rời xa chiếc lá, hay một buổi chiều tà ráng vàng một góc trời nơi bản nhỏ.

 

thay_viet_bang_500

Khi ngẫm nghĩ lại về thời gian đã qua phấn thấy mình thật hạnh phúc. Trên quãng đường đời khi còn là viên phấn nó được đôi tay gầy guộc nâng niu, được sống dưới ánh đèn khuya in hình lên vách bóng người thầy hay người bạn tri kỷ của nó đang cặm cụi chuẩn bị cho ngày mai đến lớp, được ôm ấp che chở trong vòng tay ấm áp khi băng rừng lội suối. Khi hóa thân thành hạt phấn nó thấy mình trở nên xinh đẹp hơn, từng hạt phấn nhỏ như lung linh hơn dưới ánh mắt quan tâm, trìu mến dõi theo từng nét tương lai được vẽ lên bằng những ngón tay bé nhỏ như những búp măng.


Phấn không muốn rời xa thầy, nó bám lại trên tóc, trên vai thầy như muốn nhắc nhở mọi người về công lao to lớn mà thầy đã âm thầm cống hiến cho quê hương. Dẫu biết rằng rồi mọi người sẽ không còn nhớ đến những công lao mà mình đã cống hiến, nhưng hạt phấn không một lời oán trách hay đòi hỏi cho bản thân mà ngược lại luôn tự hào khi sinh ra làm một hạt phấn. So với những gì mà thầy đã nghĩ và làm, nó thấy những gì nó làm được nhỏ bé, nó ước mong mai sau nó lại được làm viên phấn giúp thầy khơi sáng tương lai và sau đó là hạt phấn mãi bên thầy.

Ola

Theo mintown.vn


Nhắn tin cho tác giả
Thư Viện Trực Tuyến Violet @ 09:34 11/02/2014
Số lượt xem: 23811
Số lượt thích: 61 người (Mai Trọng Phát, Đỗ Mỹ Ninh, nguyễn ngọc anh thư, ...)
No_avatar

Hay quá

No_avatarf

Trường mình cũng được tuyên truyền, mình thấy phương pháp dạy của họ hay nhưng thiếu phần thực hành, lý thuyết vẫn là lý thuyết. Học xong rồi nhưng mình vẫn rất lúng túng nếu cháy xảy ra. GV trường mình còn nghèo nên ít mua thiết bị. Thật may...

 

No_avatar

Rất hay và ý nghĩa

 

No_avatarf

hay thật, bạn gì ơi nhớ post thêm những bài văn học nữa nhé!

No_avatarf

Không biết ngượng

Hay quá đi

 

No_avatar

Hay quá, cả nhà có ai giỏi môn trắc nghiệm ko chỉ mình với.

No_avatar

hay lắm . I <3 My Teacher :)

Avatar

hay nhung ma buon qua!

No_avatar

hay quá
 

No_avatarf

hay wa di thoi pan oi hay gui nhiu bai van hon nua nhe

 

 
Gửi ý kiến